Những câu chuyện cảm động về mẹ ngày 8/3 (Phần 2)
Những bà mẹ trên khắp thế giới, dù giàu sang hay nghèo khó, dù lành lặn hay tật nguyền vẫn luôn yêu những đứa con của mình vô điều kiện … Cùng đọc những câu chuyện cảm động về tình mẹ để trân trọng và yêu mẹ nhiều hơn nhé!!!Nhân ngày 8/3 sắp đến hãy dành tất cả những gì tốt đẹp nhất đến người mẹ của mình.
Những câu chuyện cảm động về mẹ ngày 8/3
Bức thư cảm động về mẹ nhân ngày 8/3
1.Chuyện của mẹ tôi…
Hôm nay là ngày của mẹ. Chương trình thời sự buổi sáng đưa tin, có một cô gái ở nơi xa về thăm nhà, vừa mới xuống xe đã nhìn thấy mẹ đứng phía trước. Cô gái rất ngạc nhiên vì mẹ cô không hề biết cô sẽ trở về liền hỏi: ”Sao mẹ biết con về vậy?”. Thì ra cuối tuần nào người mẹ cũng ra chỗ này để “đón” cô.
Tâm tư người mẹ luôn như vậy, luôn lấy thường xuyên thành trùng hợp, biến có thành không khiến những đứa con không khỏi ngạc nhiên cũng không đoán trước được. Nhớ lại lúc về quê thăm mẹ, tôi vô tình phát hiện ra mẹ viết chi chít mấy số điện thoại anh em tôi gọi đến trong quyển sổ nhỏ. Hơn nữa mỗi tối mẹ đều xem dự báo thời tiết, mẹ đặc biệt lưu tâm đến vài thành phố vì đơn giản những đứa con của mẹ đang sống ở đó…
Tháng tư năm nay, trước đêm mừng thọ mẹ 80 tuổi tôi cùng vợ về thăm mẹ. Mẹ mắc chứng liệt nửa người không nói được 8 năm nay. Lần này về nghe em tôi kể bác sĩ xem kết quả chụp CT não nói rằng hình ảnh mặt bên não của mẹ gần như toàn màu đen, mẹ sống được đã là một kì tích. Nghe xong tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Bản thân tôi đã làm được điều gì cho mẹ??? Lần này đến thăm tôi lại không biết mẹ phải truyền dịch và đã truyền hơn 1 tuần rồi. Hai đứa em tôi đã học được cách giao tiếp bằng tay càng làm tôi áy náy. Vì thế, trong thời gian gần 10 ngày này tôi cố gắng ngồi cạnh mẹ, nắn nắn chân, xoa bóp lưng và giúp mẹ luyện tập đi bộ đúng giờ.
Mẹ đứng lên và đi lại rất khó. Em tôi thường xuyên phải đỡ mẹ, cùng mẹ luyện tập đi qua đi lại. Tôi thấy mẹ rất coi trọng thời gian luyện tập, buổi sáng buổi chiều đều vui vẻ để chúng tôi đỡ mẹ đi. Mỗi lần như vậy, đặc biệt là khi ở tầng dưới, mẹ đứng trước cửa nhìn ra thế giới bên ngoài, cả người lắc lư cố gắng đứng dậy, hạ quyết tâm. Mấy phút sau mẹ mới để tôi dìu bước từng bước từng bước lên bậc thang trở về phòng.
Từ trước đến giờ mẹ chưa từng coi trọng sinh nhật của mình. Nếu chúng tôi tổ chức thì mẹ đón sinh nhật, nếu chúng tôi quên mất thì mẹ tùy tiện ăn bát mì là xong .Bây giờ mẹ dường như rất mong đợi ngày đó vì khi ấy tất cả những đứa con từ nơi xa cùng về bên mẹ.
Tôi còn nhớ lần tất cả anh em tổ chức sinh nhật cho mẹ 4 năm trước. Mẹ chưa từng khóc nức nở như vậy! Lúc đó mẹ không chỉ bị liệt, tiểu não bị teo mà đã mất hoàn toàn khả năng ngôn ngữ, không thể giao tiếp được với người khác, ngay cả ý thức cũng không minh mẫn. Mọi người không thể tin vì sao mẹ tôi lại có phản ứng quyết liệt như vậy. Từ đó năm nào tôi cũng về sớm một ngày chuẩn bị đón sinh nhật cùng mẹ. Vậy mà mẹ lại có thể bình tĩnh được, ngay cả khi chia tay, mẹ vẫn lặng lẽ nhìn chúng tôi, gật đầu khi nghe chúng tôi nói năm sau lại trở về .
Ngày từ biệt mẹ, tôi mua biếu mẹ rất nhiều hoa quả. Mẹ lại đưa tay chỉ vào vợ tôi, sau đó cầm một quả lắc lắc, ánh mắt mẹ sốt ruột, miệng không ngừng kêu “ư ư”. Tôi biết mẹ muốn chúng tôi mang theo ăn trên dọc đường. Đó là tâm nguyện của mẹ, tôi đành phải nghe theo. Mẹ nhìn chúng tôi, vẻ mặt hài lòng rồi từ từ gật đầu biểu thị ý chia tay. Mẹ mắc bệnh teo tiểu não, là chứng rất khó khống chế việc khóc, thường xuyên không kiềm chế được xúc động mà rơi nước mắt. Nhưng tôi phát hiện, sau mỗi lần gặp chúng tôi mẹ dần dần có thể bình tĩnh nhiều hơn.
Theo tôi,đây là một kì tích,chính là biểu hiện ý chí kiên cường của mẹ.
Cạnh đầu giường sạch sẽ luôn có một chồng giấy vệ sinh do mẹ dùng một tay xếp lại mà thành.Trên tủ đầu giường bày vô số lọ thuốc,cốc nước,bình rửa răng giả,hộp đựng giấy vứt đi,túi thức ăn…tất cả đều lần lượt ngay ngắn nằm ở vị trí cố định. Sinh hoạt hàng ngày đều do me thực hiện theo thói quen rất nghiêm khắc: Buổi sáng 6 giờ dậy, đi vệ sinh, súc miệng rồi ăn sáng; đúng 11 giờ đi tiểu tiện, 12 giờ ăn trưa,13 giờ ngủ trưa;15 giờ dậy sau đó vận động, di chuyển đến ba vị trí khác nhau trong phòng, lúc dậy lắc lư người theo thời gian nhất định,lúc ngồi cũng gác chân nọ lên chân kia trong thời gian nhất định;17 giờ ăn tối,đi vệ sinh, súc miệng, đi ngủ.Vì mẹ mắc bệnh viêm thận mấy chục năm nên nửa đêm phải đi tiểu 2-3 lần nhưng phần lớn đều vào khoảng thời gian nhất định.
Tôi biết tính cách mẹ.Mẹ tính tình ưa sạch sẽ,thích hoạt động,hiền lành,luôn giúp đỡ mọi người, không muốn làm phiền người khác.Mẹ tuân thủ thời khóa biểu hoàn toàn là vì cố gắng không gây rắc rối cho mọi người.Nhưng điều tôi không ngờ tới là mẹ luôn vững tin:dùng ý chí kiên cường chống chọi với bệnh tật,tiếp tục sống từng ngày từng giờ quyết không bỏ cuộc!
Ba tôi mất đã 21 năm.Lúc sinh tiền ba còn lo lắng khi ba mất mẹ sẽ sống ra sao. Bây giờ tôi ở bên cạnh nhìn thấy hình bóng của ba, mẹ không hề bỏ cuộc, từ đầu tới cuối đều nỗ lực hết mình.
2.Câu chuyện tình yêu của bố mẹ tôi
Lúc nào mẹ cũng nói là nếu không vì tôi thì mẹ chẳng bao giờ sống được với bố. Vì bố chẳng biết lãng mạn là gì. Mẹ bảo hồi trẻ bố răng trắng, môi đỏ, bố có nước da mà mẹ rất ngưỡng mộ. Vì bố rất ki bo, chẳng bao giờ mua đồ ăn gì cho mẹ.
Lúc nào mẹ nói thế, bố cũng đều ngồi cạnh mẹ, nở một nụ cười ngốc nghếch nhìn mẹ. Lúc thì bố giả vờ làm bộ mặt hung dữ xoay xoay mẹ mặt, lúc thì bố lại nói rất tự hào: “Con gái anh không cần ăn nhãn mắt cũng đã to lắm rồi, sao phải phí tiền làm gì chứ?” Mẹ nói bố chẳng biết thể hiện tình cảm. Mỗi lần mẹ mua áo mới hỏi bố áo có đẹp không, lúc nào bố cũng bảo “Áo nào cũng đẹp”. Nhưng hồi xưa bố mặ kệ sự phản đối của người ngoài, kiên quyết lấy mẹ vì bố nói mẹ là người phụ nữ đẹp nhất bố từng gặp. Mẹ nói có bác chiến hữu ngày xưa của bố thường nói bố có hai cô con gái: một cô gái lớn và một cô gái nhỏ.
Mẹ kể rằng thực ra ngày xưa người gương mặt tuấn tú rất nhiều nhưng bố rất tốt với mẹ. Nên mẹ đã chọn bố, người có thể chăm sóc, bảo vệ cả gia đình bé nhỏ sau này.
Hồi nhỏ tôi cũng đã từng ngốc nghếch nghĩ rằng giữa bố mẹ chẳng có tình yêu, chỉ vì tôi nên bố mẹ mới gắn kết với nhau. Vì thế tôi luôn nghĩ sau này mình phải tìm một người mình yêu và cũng yêu mình. Nếu sống với nhau mà không có tình yêu thì thật buồn.
Nhưng hồi nhỏ tôi cũng hay nghi ngờ tại sao mẹ toàn nói là không thích bố, nhưng khi bố đi công tác xa, mẹ luôn cảm thấy trống trải và bất an. Hồi đó tôi nghĩ là có lẽ vì mẹ quá quen dựa vào bố nên không có bố ở nhà mới thấy nhớ, chứ không phải là tình yêu.
Hồi bé tôi luôn nghĩ rằng chỉ có bố mới thương yêu mẹ, vì trong ngăn kéo có từng xấp thư bố viết cho mẹ. Thậm chí tôi còn nghĩ rằng thể nào trong thư bố cũng nói bố nhớ mẹ lắm.
Hồi bé nghe mẹ kể lại chuyện hồi mẹ ngoài 20 tuổi, một mình mẹ phải chăm sóc ông nội và tôi. Tôi chỉ nghĩ rằng đó là những năm tháng vất vả, khó khăn. Nhưng tôi chưa bao giờ nghe mẹ oán thán nửa lời, nên tôi cho rằng đó là việc rất bình thường.
Hồi bé nghe mẹ kể những lúc đi thăm bố ở bộ đội phải đứng bể tôi ở trên tàu mấy ngày mấy đêm mới đến được chỗ bố. Khi lớn lên tôi từng nghĩ rằng cuộc đời mẹ không được vẹn toàn vì không có tình yêu. Dù tôi biết đó không phải là lỗi của bố. Tôi thỉnh thoảng mua vài bông hoa tặng mẹ để bù đắp sự thiếu hụt về tình cảm cho mẹ. Tôi nghĩ rằng tôi thay bố để làm những điều lãng mạn cho mẹ.
Thế nhưng hôm nay tôi bỗng phát hiện ra mình đã hoàn toàn sai. Tôi bỗng hiểu ra rằng mẹ có một tình yêu tuyệt vời nhất. Sự lãng mạn bố giành cho mẹ còn nhiều hơn những tình cảm ấm áp của tôi đối với mẹ
Tối nay mẹ ra ngoài ăn cơm với bạn. Bố nói: “Trưa nay mẹ con không ngủ được, chắc hôm nay lại bị bạn kéo đi chơi mạt chược. Bạn bè mẹ có sức khỏe, thức khuya 2 hôm liền cũng không tiều tụy, nhưng mẹ con không được như thế, mẹ mà thức thế thì trông người mệt mỏi gầy dộc đi ngay”. Bố còn nói: “Khi mẹ đang đi chơi ở ngoài đừng gọi điện cho mẹ để mẹ không phải lo ở nhà có chuyện gì.”. Đã 10 giờ rồi, bố có thói quen đi ngủ trước 11 giờ vì bố nói đêm hôm khuya khoắt nếu không đi ngủ thì con người ta sẽ cảm thấy cô đơn. Nhưng hôm nay bố vẫn chưa đi ngủ. Bố nói: “Hôm nay quên không dặn mẹ con trước khi ăn gọi điện về nhà”. Tôi biết bây giờ bố không dám gọi điện cho mẹ vì bố lo mẹ đang đi đường mà nghe điện thoại sẽ bị phân tâm. 11 giờ 40 phút, bố bỗng lao ra ban công. Vì bố nghe thấy tiếng xe của mẹ từ đằng xa….Ra đến ban công, bố mới thở phào nhẹ nhõm, bố nói là mẹ con đã về.
Tôi bỗng nhớ mẹ từng nói những đêm đông mẹ thường bị cóng chân. Vì thế bố thường nằm tráo đầu với mẹ. Bố thường lấy áo len ghi-lê của mình để quấn vào chân mẹ. Nửa đêm mẹ dạy đi vệ sinh, mẹ thường nhìn thấy bố đang mơ mơ màng màng cầm chiếc áo len đợi mẹ đi vào để ủ ấm chân cho mẹ.
Lúc mẹ về tôi nói mẹ: “Mẹ ơi, bố siêu lắm, bố nghe được cả tiếng xe mẹ tắt máy từ xa”. Mẹ mỉm cười hạnh phúc.
Lúc ấy, tôi mới chợt hiểu rằng mẹ cũng rất yêu bố. Nếu đó không phải là tình yêu thì khi lấy bố, mẹ vẫn là một cô gái còn ít tuổi, vậy mà đã phải gánh vác trọng trách của cả một gia đình, vậy tại sao mẹ không hề kêu ca nửa lời?
Nếu đó không phải là tình yêu thì khi mẹ còn chân ướt chân ráo bước vào nhà chồng, mẹ có thể kiên trì trong suốt 2 năm bế tôi băng qua bao nhiêu núi cao, đèo sâu, đứng trên tàu hỏa ba, bốn đêm để tới doanh trại thăm bố?
Nếu đó không phải là tình yêu thì tại sao đến bây giờ mẹ vẫn còn cất giữ từng bức thư bố viết cho mẹ?
Nếu đó không phải là tình yêu thì tại sao mẹ vẫn mua giầy dép, quần áo mới cho bố cho dù trong tủ còn rất nhiều giầy dép, quần áo bố chưa dùng tới.
Nếu đó không phải là tình yêu thì điểm tựa tinh thần ở đâu mà có?
Nếu đó không phải là tình yêu thì những dấu chân của tình thân đến từ đâu đến?
Nếu đó không phải là tình yêu thì năm xưa tôi làm bố đau lòng, tại sao mẹ cũng cảm thấy xót xa?
Tôi còn nhớ từ khi tôi bắt đầu hiểu biết, bố đã nói với tôi rằng bố từng gặp một ông lão. Ông lão nói với bố rằng chưa từng gặp mẹ nhưng hình như rất hiểu mẹ. Ông lão nói tính mẹ rất dễ nổi nóng và ương ngạnh. Nếu không đối tốt với mẹ thì mẹ rất hay tức giận. Nếu không yêu mẹ, mẹ sẽ làm những chuyện ngốc nghếch. Vì câu nói ấy của ông lão mà bố vẫn luôn quan tâm, che chở cho mẹ
Tôi vẫn còn ngốc nghếch nghĩ rằng mẹ không có tình yêu, bố không biết lãng mạn…Hóa ra trong cuộc sống hàng ngày, tình yêu của bố giành cho mẹ là tình yêu đẹp đẽ nhất. Sự lãng mạn bố giành cho mẹ là sự lãng mạnh dịu dàng, ấm áp nhất.
Các bài viết tham khảo:
Bạn muốn gửi quan điểm của mình bằng cách nào?
0 Comments
You can be the first one to leave a comment.